Trần Phú Đa Georgia
Trời vào đông, năm nay thời tiết ở Georgia lạnh bất thường, những hàng cây nơi công viên và ven đường còn lơ thơ những chiếc lá thu xơ xác, thân cây trơ ra những cành khẳng khiu, vậy nhưng đây đó cũng có loài hoa trổ sớm, thách thức cùng cái lạnh thấu da của con người, có lẽ đây là tín hiệu mới báo rằng sau cái giá lạnh ấy, mùa xuân ấm áp sẽ về, tuy sống tha hương nhưng mùa xuân luôn là niềm tin yêu kỳ vọng của bao người, nhất là quý chú bác là người lính Việt Nam Cộng Hòa sau tháng Tư Đen 75 , đành đoạn dứt bỏ tất cả để ra đi tìm tự do, mang theo bên mình bộ quân phục nát nhàu thời binh lửa và cả vợ con vẫn còn đeo bám nỗi sợ hãi kinh hoàng.
Đến Georgia một vùng đất xa lạ, người lính phải dấn thân vào mưu sinh với các loại công việc để xây dựng gia đình, phần lớn chưa qua “tam thập“, cái tuổi còn hừng hực thanh xuân, vậy mà thấm thoát đã ngót nghét gần 50 năm rồi, các anh chiến sĩ oai hùng một thời vào sanh ra tử để giữ yên bình cho đất mẹ thân yêu ấy, giờ tóc đã bạc trắng, có chú, có bác đã trên “bát thập tùng dư“, nhiều vị sĩ quan cấp tá, cấp úy trên đôi mắt già nua vẫn hằn lên những vết thương thời lửa đạn. Họ thương tiếc miền Nam, thương nhớ từng dòng sông con suối, từng tên làng tên xóm, từng nẻo đường hành quân để tiêu trừ giặc cướp nước, để rồi mỗi cuối năm nơi tha hương viễn xứ họ ngồi lại bên nhau, tay run run nâng ly rượu vang đỏ, thấy trong đáy cốc buồn vui lẫn lộn.
Ngày anh Đoàn Tịnh người sĩ quan khoát trên mình bộ quân phục Thủy Quân Lục Chiến, dáng nhanh nhẹn, hiền lành, đi làm về là chong đèn viết sách, anh là thủ lĩnh lâu năm của Liên Hội Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hòa ở Georgia, là thành viên không thể thiếu trong các sinh hoạt Cộng Đồng hay Hội đoàn, được chiến hữu tin yêu mến phục, nay tuổi cao sức yếu, bệnh tật phát sinh vì qua nhiều năm bị Cộng Sản giam cầm hành hạ, anh bây giờ nhớ nhớ quên quên, đến cuối năm hay nhắc sao chưa thấy họp mặt người lính?
Mới chớm Tết mà nhiều chú nhiều anh phải ngậm ngùi tiễn biệt người sĩ quan Cảnh Sát Quốc Gia Trần Mãng về cõi Phật, anh tuy chưa lớn tuổi bằng anh bằng chú nhưng có lẽ thời gian trong trại tù nếm trải lắm cực hình. Lúc sinh tiền anh thường hay sinh hoạt cộng đồng, cùng nhau gánh vác công việc chung của các Hội đoàn trong đó có Hội Cảnh Sát Quốc Gia Georgia, bây giờ nằm xuống vĩnh viễn lìa xa tổ quốc khi trời mới chớm xuân, nơi mà anh cùng đồng đội chiến đấu giữ gìn suốt hai mươi năm, “thư xưa hằn sâu từ trong ký ức, xuân này vẫn nhớ em thắp nén hương, Ôi bao người lính đã vì dân tộc, nhớ tết năm nào thương ơi là thương.”
Thời dọc ngang ngày ấy, người lính khoác lên mình ba lô súng đạn, họ đi chiến đấu ở nhiều miền đất gian lao “… những lúc ngồi buồn trên chiến đỉnh, nắng lên ta thấy nhớ trong lòng, người yêu tóc xõa tình lưu xứ, biền biệt chiều xưa mưa trắng sông…” những hình ảnh ấy chợt hiện về khi họ không còn trẻ và phải sống tha hương, mấy chục cái tết nơi viễn xứ, cùng vợ con và đồng đội nắm chặt tay nhau mà nghẹ ngào tức tưởi, chúng tôi thường ngồi để nghe các chú kể chuyện, những mẫu chuyện về người lính, tuy lúc ấy tết về họ vẫn ôm súng nơi tuyến đầu, chợt nghe pháo giao thừa mà canh cánh nỗi nhớ nhà nhưng họ vui vì đã giữ cho em thơ yên giấc, cho ông bà mẹ cha yên bình ngồi nấu bánh tét bánh chưng.
Chiều Georgia bình lặng trong cơn gió rét thoảng qua, những người lính năm xưa rủ nhau vào nhà hàng Nam Phương trên thành phố Norcross để hàn huyên tâm sự, các chú đã nghiêng mình bên lá quốc kỳ màu vàng ba sọc đỏ ngạo nghễ tung bay trên cột cờ Ballroom, thầm biết ơn nước Mỹ đã cưu mang họ và đồng đội, tạo cơ hội cho con cháu họ phát triển về mọi mặt. Bây giờ nhiều cháu là sĩ quan đang tại ngũ trong quân đội Hoa Kỳ với nhiều cấp bậc danh giá, nhiều cháu trở thành những nhà kinh doanh giỏi, là kỹ sư, bác sĩ ngày đêm tận tụy với nghề, nhìn những bộ quân phục xưa mà cảm phục sự hy sinh cao cả của các chú, ly rượu cuối năm chòng chành trong những giọt nước mắt nhớ thương và hạnh phúc!
Mười năm thực sự cầm bút trên một đất nước tự do, tôi đã mắt thấy tai nghe những gì mà những người lính năm xưa kể lại, gần cả trăm lần họp mặt cuối năm và đầu năm mới. Các chú đã bộc bạch tất cả những gì họ đã làm, không phải kể công mà cho thế hệ sau này biết rằng người lính Việt Nam Cộng Hòa luôn giữ vững tay súng khi đất nước ly loạn, không khuất phục bất kỳ một trở lực nào, sẵn sàng chịu chết chứ không đầu hàng hay biến chất. Các chú luôn xem thế hệ chúng tôi và sau chúng tôi là niềm tự hào của một dân tộc, bởi vậy cho nên những buổi họp mặt cuối năm hay đầu năm không phải chỉ để nâng cốc giải sầu, mà hơn thế nữa để cho thế hệ hậu duệ hiểu thấu đáo sự hy sinh của người lính năm xưa mà sống cho phải đạo.
Tiểu bang Georgia càng ngày càng đông đồng hương người Việt đến định cư, lớp người lính ngày ấy giờ đã an phận bên con cháu, tuy không còn sức khỏe như trước nhưng nhiều chú vẫn tự mình đi uống cà phê, đi chợ xa hàng 30 phút lái xe, ít khi làm phiền đến con cháu, còn số ít thì tham gia chương trình home care của chính phủ có người phục vụ tận tình. Tết về xuân đến người lính năm xưa không còn phải lo âu hay buồn rầu nữa thay vào đó họ đi mua sắm bánh tết, các loại hoa mai, hoa cúc, ngồi viết câu đối, làm thơ, tả cảnh…nhìn những hình ảnh này cảm thấy thương vô cùng.
Chia tay những người lính già, ánh mắt lưu luyến không rời, xin được khép lại bài biết này với ý thơ, hy vọng các chú sẽ vui và hạnh phúc khi tuổi đã xế chiều.
Cuối năm ngồi giữa trời tây
Thương về quê cũ mà ray rức lòng
Bao năm nước mắt lưng tròng
Nước nhà cơ cực long đong phận nghèo
Tháng Tư Đen phủ bọt bèo
Xuân về tết đến gởi theo mây trời
Giao thừa tiếng pháo chơi vơi
Giận phường lang sói ngàn đời chẳng quên
Sông hồ một kiếp lênh đênh
Đường xa áo trận bồng bềnh thanh xuân
Ba lô thấm ướt mưa nguồn
Quên đi tất cả nỗi buồn bủa vây
Chiến chinh theo những gót giày
Pháo Binh giữ vững đó đây yên bình
Không quân người lính đa tình
Biệt động thề quyết tử sinh không màng
Nhảy dù kiêu hãnh giữ làng
Hải quân lướt sóng cho an biển trời
Thiết giáp người lính một thời
Trên từng chiến trận mọi nơi tung hoành
Miền nam sông núi biển xanh
Hậu phương Cảnh sát xây thành an dân
Đêm ôm súng nghe chuông ngân
Cỏ cây muôn thú quyện mình nằm im
Tổ quốc Danh dự Trách nhiệm
Luôn là máu thịt trong tim của mình
Thủy quân lục chiến đa tình
Màu rằn ri sáng chiến binh oai hùng
Nghĩa quân với địa phương quân
Gần dân bảo vệ xóm làng an yên
Tha hương sống khắp mọi miền
Người lính vui tết thiêng liêng đất trời
Vẵng nghe câu hát à ơi
Chúc cho tất cả rạng ngời sắc xuân
Chớm xuân 2025